Friday, December 25, 2009

Prince of Peace

An Imprint of Peace
Photo by Mei


Thanks be unto God for His gifts.
2 CORINTHIANS 9:15


Mến chúc tất cả một mùa Giáng Sinh vui vẻ.
Merry Christmas & Joyeux Noël!

Sunday, December 13, 2009

My Thìn

If I could ever see your face

The sun, the moon, the stars
I look upon the sky
You're smiling back at me
My Thìn, my dearest sister...

Now and forever more
Until we meet again
In our Father's house
With gladness we rejoice!


Azalea - Starlight on Path
Photo by Mei
Writer's Notes
Knowing that the elders were only teasing me at the time, not that they love me any less, I still fall for it whenever they tell me that my older sister, Thìn, was way cuter and more well-behaved than I do.

It was then I learned that I’m not alone since there was my Thìn, whom I started to long for without ever seeing her face.

For sometime, I kept on wondering: "Would I have been born if my Thìn is still alive?"

As I grew older, finding the definitive answer for what I had been wondering does not really matter anymore as I realized that my beloved sister is always by my side and that she is watching over me all along.

Through God’s grace and great love, I’m thankful for the opportunity to life - to live, love and share with a grateful heart filled with joy and gladness.


Updated: June 2013, added verses and photo.
The photo was edited using Instagram filter.

Saturday, December 5, 2009

Life Can Begin Again

We sometimes find life in the most peculiar way.

One thought the stray chocolate mint wouldn’t survive through the four day holiday weekend. And yet, it’s only to see that new sprouts have sprung up into life on top of what appear to be dried stems and withered leaves.

Chocolate Mint
Photo by Mei

Plainly potted in a small ceramic cup with little soil, the herb plant now shows new signs of life.

Perhaps the lesson learned is that life can begin again with a little bit of faith, a little bit of hope and a little bit of love and care.

And that those dying leaves and stems are not actually dead, they only give rise to younger shoots and greener leaves as life goes on.

Writer’s Note:
Using my very own (or rather old) 1.3 MB camera phone, I took the above picture of the chocolate mint herb plant brought in by my "front" cube neighbor.

Here, in the States, people get off work on Thanksgiving Day (Lể Tạ Ơn) and the following Black Friday. Together with the normally two days weekend, they make up "the four day holiday weekend."

Sunday, November 22, 2009

Leaving Deer Park

Ngày Rời Lộc Uyển

Gate Sign at Deer Park Monastery
Prologue - Lời Nói Đầu
Coming and leaving. Arrival and departure. There cannot be one without the other.

Though nothing is permanent, the emotion, thought and feeling at the moment are true.

This account of recollections written in Vietnamese is to reflect on those moments of peace amid the beautiful scenery of an Autumn morning...

  1. Trước Bình Minh
    Before Dawn

  2. Nói Lời Tạm Biệt
    Saying Farewell

  3. Đường Xuống Núi
    Down the Mountain Road

  4. Động Vật "Dễ Thương" ở Lộc Uyển
    Our Animal Friends at Deer Park

  5. Lưng Sau của Đức Phật
    The Back of the Buddha

  6. Một Sư Cô Chưa Từng Được Biết Tên
    A Sister with No Name

  7. Ánh Đèn Pha Trong Đêm
    Headlights at Night

Epilogue - Phần Kết
Going on a trip, there are things which were planned and those which were not planned like the places we visit and the strangers we meet.

Changes in the scenery give rise to opportunities for exploration and discovery, to familiarize and/or re-familiarize ourselves with the surroundings of trees, plants, people and animals.

Whether it is the passerby we simply smile and say “Hello!” or a close acquaintance with whom we share our life stories, they both touch our lives in a special way, knowingly or unknowingly.

And that we sometimes are those strangers and/or friends who touch other people’s lives!

[Start reading] Before Dawn

Before Dawn

Trước Bình Minh
Main: Leaving Deer Park [Previous] |
Saying Farewell[Next]

Tôi giật mình tỉnh giấc vào khỏang 3 giờ sáng, nửa tiếng sớm hơn chuông đồng hồ reo báo thức giờ mà tôi đã chỉnh đêm qua.

Nhờ vào ánh đèn bên ngòai khu cư xá nơi thiền sinh ở, trên xóm Vững Chãi (Solidity Hamlet) của quý Thầy, cộng vào với ánh sáng LED phát ra từ chiếc đèn pin nhỏ cầm trong tay, tôi nhè nhẹ đi lần trong bóng đêm tìm hướng vào phòng làm vệ sinh buổi sáng. Đó là để tránh làm nên tiếng động lớn đánh thức bác gái ở cùng phòng và cũng để cho má tôi ngủ thêm một lát nữa trước một ngày bay dài.

Vừa đánh răng tôi vừa nhìn vào kiếng và thầm nghĩ: “Nay sắp rời Lộc Uyển rồi, hãy rảo mắt nhìn chung quanh (để making memories) một lần nữa trước khi đi.”

Rồi cũng có một dòng suy nghĩ khác chạy đến: “Hmm... Hai năm trước mình cũng nói vậy mà hai năm sau mình cũng nói y hệt như vậy. Điều khác biệt ở đây là mình chỉ nói ở hai chỗ khác nhau thôi, phòng A5 của hai năm trước và bây giờ phòng đối diện B1 của hai năm sau. Lộc Uyển đã trở thành nhà của mình rồi. Mình đâu có đi đâu đâu? Vẫn ở đây đó mà!”

Chợt dòng suy nghĩ nữa chạy đến nhắc nhở: “Nãy giờ đánh răng mà không có chánh niệm rồi.”

Hú hồn, mãi chạy theo dòng suy nghĩ mà quên để tâm là mình đang chăm sóc cho mấy cái răng!

Liền sau đó, tôi mĩm cười lấy mình trong gương, trở về với hơi thở và đọc thầm bài thi kệ*:

"Đánh răng và súc miệng
Để sạch nghiệp nói năng
Để nói lời chánh ngữ
Hoa nở tự vườn tâm."


(*) Source: Langmai
Main: Leaving Deer Park [Previous] |
Saying Farewell[Next]

Saying Farewell

Nói Lời Tạm Biệt
Before Dawn [Previous] |
Down the Mountain Road [Next]

Sau khi kiểm tra lại một lần cuối, trước khi thu xếp những vật dụng cá nhân còn lại để cất vào trong chiếc vali và cái túi ba lô (backpack) xách tay, tôi bước ra khỏi phòng vệ sinh. Đi về phía giường chổ má tôi nằm, dự định là để đánh thức má tôi dậy; nhưng, má đã thức giấc tự nãy giờ rồi. Không những vậy, bác gái ở cùng phòng cũng lục đục thức dậy theo.

Chiều qua, tôi có cho bác biết thông tin là má và tôi cần phải dậy sớm chuẩn bị kịp đón xe đi phi trường (airport) để đón chuyến 8 giờ sáng, bay từ San Diego về Washington/Dulles. Rồi từ phi trường Washington/Dulles đón chuyến bay chặng cuối để về lại thành phố Harrisburg thuộc tiểu bang Pennsylvania. Chính vì vậy, buộc phải xin phép làm phiền giấc ngủ của bác sáng nay. Nghe qua bác gái rất hoan hỉ thông cảm cho.

Nhận biết má tôi quen uống cà phê (coffee) vào lúc sáng sớm, bác còn nhắc nhở tôi dùng bình nấu nước sôi của bác để nấu nước pha cà phê cho má như tôi thường làm vào mỗi bửa sáng của mấy ngày trước.

Về đến Lộc Uyển là vậy đó, ai ai cũng đối xử với nhau bằng tình thương chân thật và lo lắng để ý cho nhau như ruột thịt ở trong nhà. Cho nên mỗi lần chia tay nhau đều thấy quyến luyến…

Ngẫm nghĩ, mong sao ngoài đời thường, mọi người có thể hiểu và thương yêu lẫn nhau thì hay biết mấy?
Before Dawn [Previous] |
Down the Mountain Road [Next]

Down the Mountain Road

Đường Xuống Núi
Saying Farewell [Previous] |
Our Animal Friends at Deer Park[Next]

Gần 4 giờ sáng, tôi bật điện thoại di động lên để có gì thì bác tài xế xe (car driver) ra phi trường tiện việc liên lạc trong trường hợp lỡ khi bác đến bãi đậu xe, gần xóm Trong Sáng (Clarity Hamlet) của quý Cô, trước khi má và tôi có cơ hội thiền hành xuống núi.

Khi về đến tu viện, tôi tập tắt hẳn điện thọai để không bị bận tâm trong thời gian tu học. Chỉ mở lên một vài phút vào buổi sáng hoặc/và trưa để gọi về hỏi thăm ba tôi ở nhà rồi lại tắt nó đi. Nếu có ai gọi lại trong khi điện thọai đang tắt máy thì hãng dịch vụ sẽ tự động chuyển về điện thoại bàn ở nhà như đã chỉnh trước. Chính vì vậy mà tôi không có lo lắng gì.

Đang còn cài đặt ở dạng "Meeting", chuông điện thoại di động reo lên một tiếng "beep" ngắn và nó bắt đầu rung (vibrate) làm tôi giật mình. À, thì ra ba tôi gọi lại cho biết rằng bác tài xế xe có gọi xin (trể) thêm khoảng 15 phút vì bác ấy không nhớ rõ đường lên núi cho lắm.

Cũng với chiếc đèn pin cầm trong tay như hôm nào thiền hành, đi xuống thiền đường Thái Bình Dương (the Ocean of Peace Meditation Hall) để tham dự thiền tọa vào ban sáng, hai má con tôi vai đeo tay xách cùng nhau thả dốc, bắt đầu xuống núi.

Ngẩn mặt nhìn lên, trên đầu sao chiếu lấp lánh. Thật là tuyệt vời và đúng như lời Thầy trụ trì Pháp Dung từng chia sẻ với đại chúng: “Deer Park is a great place to watch the stars.” (Lộc Uyển là nơi tuyệt vời để ngắm sao.)
Saying Farewell [Previous] |
Our Animal Friends at Deer Park[Next]

Our Animal Friends at Deer Park

Động Vật "Dễ Thương" ở Lộc Uyển
Down the Mountain Road [Previous] |
The Back of the Buddha [Next]

Năm đầu về Lộc Uyển, tôi không có tận mắt thấy một con rắn nào. Chỉ có nghe qua có một người bác thấy thôi. Nhưng, năm nay một mình tôi đã hai lần thấy rắn.

Một lần vào lúc thiền hành đi về thiền đường ở xóm Trong Sáng của quý Cô để tham dự pháp đàm. Trong chớp mắt, chú rắn con màu đen vụt sàng qua đường rất nhanh. Còn lần kia thì vào lúc đi xuống bậc thang nối từ nhà ăn của quý Thầy xuống thiền đường Thái Bình Dương để nghe pháp thọai của Sư Ông. Chú rắn này có vẻ chậm rãi hơn. Tôi phải dừng lại, làm tắt nghẽn giao thông cho cả một đòan người đi sau, để chờ cho chú len lỏi vào khe đá và mất hút dưới thềm bậc thang rồi mới (dám) đi tiếp.

Dù tim không có đập mạnh như trước đây hể mà nghe đến "rắn," nhưng nói không sợ cũng không đúng. Với lại tối qua, sau khi đi dùng cơm chiều về, bác gái ở chung phòng có kể lại là trên đường về bác còn thấy một chú. Cho nên sáng nay, khi tôi thiền hành xuống núi, không khỏi ráng nhìn xem coi có chú nào lên "tập thể dục sáng," đi thong dong trên đường dốc một hoặc hai mình gì không? Đồng thời, tôi cũng tự nhủ với mình rằng Sư Ông có nói qua, (quán rằng) con rắn chỉ là sợi dây, không có gì phải sợ!

Thiệt ra thì mấy chú có làm phiền gì ai đâu? Mỗi lần có khóa tu, thiền sinh về rất đông, cả mấy trăm người. Mấy chú đều lặng lẽ tránh đi nhường chổ lại thiền sinh sinh họat nữa mà! Nhưng cũng nên hiểu dùm cho mấy chú là vì thời tiết nóng quá nên mấy chú “lên chơi và hóng gió” chút xíu vậy thôi.

Nhớ bửa nọ, trong lúc Thầy Pháp Niệm làm lễ truyền 14 giới Tiếp Hiển cho các vị xin thọ giới, đại chúng nghe tiếng vang của các con coyotes (sói đồng) gọi nhau rất là lạ tai. Trong vài giây ban đầu tôi còn cho rằng đó là tiếng của mấy em nhỏ vui chơi ở bên ngòai thiền đường. Nhưng rồi sực nhớ đến mấy con coyotes và chợt hiểu ra cái âm thanh là lạ đó.

Cũng như mấy chú rắn, các cậu coyotes cũng không có thường đến gần thiền sinh để “thăm hỏi” gì nhiều. Chắc mấy cậu ấy "mắc cở," chỉ thích đứng ở đằng xa nhìn lại thôi. Và đặc biệt là đêm đó mấy cậu kêu nhau như vậy thì cũng để chúc mừng cho các vị bồ tát thọ giới như lời Sư Cô Chân Không có giảng giải qua.
Down the Mountain Road [Previous] |
The Back of the Buddha [Next]

The Back of the Buddha

Lưng Sau của Đức Phật
Our Animal Friends at Deer Park [Previous] |
A Sister with No Name [Next]

Khi đi ngang qua nhà ăn xóm Vững Chãi của quý Thầy, nhìn vào thì nhà ăn vẫn còn tối, loe lét chỉ có một ánh đèn. Khóa tu đã kết thúc vào trưa qua. Chắc hôm nay quý Thầy và quý Cô được một "ngày làm biếng" để nghỉ ngơi. Với lại trời chắc cũng còn hơi sớm cho việc bếp núc.

Đi khỏang hơn chục bước nữa thì đến lối đi vào thiền đường Thái Bình Dương. Lối vào thiền đường thấy rất rõ. Thiền đường uy nghi đứng đó, rất thanh bình và yên tĩnh.

Đâu đó tiếng côn trùng kêu, tiếng coyotes gọi nhau hòa lẫn tiếng loạc xọac của giỏ xách mang trên vai và tiếng lộc cộc của bánh xe kéo từ chiếc va li chạm lên trên con đường trải nhựa. Thấp thóang trong bóng đêm, ánh đèn xa xa từ xóm Trong Sáng của quý Cô hiện rõ dần.

Tiện cho bác tài xế xe nhìn thấy được hai má con tôi. Má và tôi tìm vào đứng dưới thiền đường nhỏ ở xóm Trong Sáng vì nơi ấy có ánh đèn vàng rõ nhất. Trời gió thổi nhẹ, se se lạnh. Tôi nói với má: “Má lại ngồi xuống bậc thềm ở đằng kia cho đở mỏi chân và tránh gió. Con đứng ở đây canh xe đến được rồi.”

“Bậc thềm ở đằng kia” là thềm bước vào phòng dưới thiền đường nhỏ ở xóm Trong Sáng, cạnh bên thư viện của quý Cô. Còn chổ tôi đứng thì hơi sệt ra phía ngòai một chút, gần khu nhà có văn phòng đăng ký (registration office).

Từ chổ tôi đứng nhìn lại nơi má tôi ngồi và ngẩn nhìn lên trên một chút thì thấy lưng sau của Đức Phật ngồi tọa trên thiền đường, rất thẳng, rất uy nghi. Mặt dù không physically nhìn thấy được mặt trước của Ngài, tôi vẫn thấy trên gương mặt của Ngài nở một nụ cười thật hiền hậu và giàu tình thương. Lấy làm hạnh phúc, tôi mĩm cười và cuối đầu chào Ngài buổi sáng.
Our Animal Friends at Deer Park [Previous] |
A Sister with No Name [Next]

A Sister with No Name

Một Sư Cô Chưa Từng Được Biết Tên
The Back of the Buddha [Previous]
Headlights at Night [Next]

Lúc bấy giờ chỉ mới có khỏang hơn 4 giờ rưỡi mà cái hẹn với công ty xe búyt là từ khỏang 5 giờ đến 5 giờ 15 phút thì bác tài xế mới đến rước.

Trong lúc đứng chờ thì tôi nghe có tiếng động nhẹ ở đằng sau. Khi nhìn lại thì thấy một Sư Cô bước ra từ cánh cửa phòng sau chổ má tôi ngồi. Và theo lời má tôi kể lại thì Sư Cô ngồi xuống hỏi thăm: "Bác ngồi đây có lạnh không?"

Từ xa nhìn thấy Sư Cô thì tôi chỉ biết cung kính chấp tay búp sen lại cuối đầu chào. Một phần là vì mắc cở và phần khác thì không dám đi lại làm phiền Sư Cô.

Sau đó thì tôi thấy Sư Cô khuất sau cánh cửa, trở lại phòng. Cũng vào lúc ấy, có một vài Sư Cô đang đi xuống các bậc thang từ khu ni xá và đi về phía phòng giặt. Không gian vẫn yên tịnh.

Một lát sau, có tiếng động tịnh nhỏ từ phía má tôi ngồi, tôi quay lại thì thấy Sư Cô hồi nãy. Trên tay của Sư Cô bưng hai tách trà. Một lần nữa tôi chấp tay cuối đầu chào Sư Cô từ xa. Cho rằng Sư Cô đem trà nóng ra để Sư Cô dùng chung với má tôi, tôi tiếp tục đứng yên ngay tại chổ cũ. Nhưng má tôi gọi nhỏ cái tên quen thuộc thường gọi tôi ở nhà và ra hiệu bằng cách quắc tay kêu tôi đi lại. Sau khi đi đến thì Sư Cô đưa cho tôi một tách trà. Tôi lấy làm ngạc nhiên, trân trọng và cảm kính.

Sư Cô hỏi: “Em có kêu xe chưa?”

Tôi trả lời: “Dạ, có! Nhưng bây giờ thì chưa đến giờ. Bác tài xế có xin trể thêm khỏang 15 phút. Con có đem theo điện thoại di động.”

Nghe vậy, Sư Cô góp ý thêm: “Vậy em có bật điện thoại lên chưa?”

Tôi đáp lời Sư Cô: “Dạ, con mới bật điện thọai lên sáng nay. Con cài đặt ở dạng để cho nó rung khi có ai gọi lại. Chắc có gì thì hãng xe họ sẽ gọi.”

Sau cuộc trao đổi nhỏ đó Sư Cô trở về phòng để cho má con tôi tự nhiên dùng trà.

Ngồi cạnh bên má tôi, tôi tập cầm tách trà với cả hai bàn tay chấp lại như tôi thường thấy Sư Ông trong các buổi pháp thọai hoặc/và Sư Cô Chân Không trong các buổi thuyết trình thường hay dùng trà.

Nước trà không đắng lắm như tôi thường nghĩ. Nước trà nóng vừa đủ làm ấm bụng lúc sớm mai về. Tôi uống từng hốp một để thưởng thức hết được cái hương vị của trà, của tình thương, của tình người đối với người qua một cử chỉ rất đơn giản, không cầu kỳ. Người cho gởi cho người nhận biết là "Tôi đang nghĩ đến bạn. Tôi quan tâm đến bạn."

Chốc sau thì Sư Cô trở ra, lần này hình như Sư Cô có dự định đi đâu đó, công phu sáng chẳng hạn. Tôi đưa gởi lại Sư Cô hai tách trà không vì không biết phải để nó ở đâu.

Sư Cô hỏi thăm hai má con tôi có đem theo đồ ăn sáng gì không? Má và tôi kể rằng bửa sáng qua có lấy thêm mấy phần bánh mì sanwich trét bơ đậu phụng và mứt dâu (peanut butter and jelly sandwiches) để dành cho sáng nay. Rồi Sư Cô lại hỏi tiếp là có đem theo trái cây không? Mắc cỡ, tôi kể tiếp với Sư Cô là tôi có chừa trái lê (pear) mà hôm leo núi quý Thầy và quý Cô có bỏ trong túi đồ ăn cho mỗi đại chúng làm cho Sư Cô phải bật cười. Nụ cười của Sư Cô thật hiền hậu và giàu tình thương.

Mới gặp đó, Sư Cô không ngần ngại mà lại còn quan tâm chu đáo cho hai má con tôi. Thiệt thương Sư Cô quá đi!
The Back of the Buddha [Previous]
Headlights at Night [Next]

Headlights at Night

Ánh Đèn Pha Trong Đêm
A Sister with No Name [Previous]
Main: Leaving Deer Park [Main]

Hơn 5 giờ sáng. Từ phía cổng nhấp nháy ánh đèn pha chiếu ra từ chiếc xe van đang chạy lên trên hướng bãi đậu xe để quanh đầu trở lại.

Trong khi bác tài xế nói lời xin lỗi vì đã đến muộn thì tôi cũng không quên cám ơn bác vì phải làm phiền bác lên đón chúng tôi lúc sáng sớm khi trời còn tối mịt như thế này.

Nhìn thóang qua, bác độ tuổi khỏang 50-60. Bác vui vẻ chào đón, thăm hỏi và giúp đưa vali và giỏ xách lên xe. Bác còn hướng dẫn má và tôi thắt dây an tòan (wear a seat belt). Đâu đó xong xuôi, bác cho xe lăn bánh đi chầm chậm bắt đầu xuống núi, rời Lộc Uyển.

Ra khỏi cổng tu viện ở chân núi, tôi và bác hai người cùng nhau trao đổi hỏi chuyện qua lại. Bác kể cho tôi nghe công việc của bác và một ít lịch sử về người dân, đời sống và giao thông ở thành phố San Diego và các vùng phụ cận. Tôi ngồi lắng nghe bác như một người con, người cháu nghe cha, chú của mình kể chuyện. Đúng sai không phán xét mà chỉ biết lắng nghe.

Còn tôi thì tôi cho bác biết về nơi tôi ở, ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ. Mặc dù nơi tôi ở không có các dãy nhà cao tầng tráng lệ như những thành phố lớn, nhưng đổi lại là khung cảnh êm đềm của những vườn cây ăn trái, ruộng lúa mì, bắp (ngô) và đậu nành nằm xen kẻ giữa lòng thị trấn.

Nhắc đến vùng làm kẹo sô-cô-la (chocolate) Hershey, Pennsylvania thì chắc ai cũng có lần nghe qua hoặc ít nhất cũng thấy qua nhãn hiệu kẹo sô-cô-la mang tên ấy được trưng bày bán ở các siêu thị lớn nhỏ trong và ngoài nước Mỹ, ngay cả ở Việt Nam.

Nhưng, không mấy ai biết đến ông Milton S. Hershey, doanh nhân của một doanh nghiệp có sản phẩm biết đến trên tòan thế giới, người sáng lập ra thị trấn mang tên ông là một nhà từ thiện với tấm lòng hảo tâm mà việc cung cấp cơ hội cho những người khác luôn là một ưu tiên quan trọng. Đặt biệt là qua việc thành lập một trường học cho trẻ mồ côi, những người không bao giờ có nhiều cơ hội để tiếp nhận giáo dục...

Bặt trong im lặng sau cuộc trao đổi, tôi nhìn ra đường phố San Diego trong khi chiếc xe của bác len lỏi giữa dòng giao thông bửa sớm. Mấy chốc thì chiếc xe đổ vào khu vực tấp nập và rộn rịp đêm cũng như ngày của sân bay San Diego.

Cuộc chia tay trong chớp nhoáng, tôi chỉ kịp hỏi tên bác.

"Larry, xe số 981."
A Sister with No Name [Previous]
Main: Leaving Deer Park [Main]

Sunday, October 11, 2009

Thong Dong

Nắng vàng trải rộng trên vai
Chân đi thong thả trên nền cỏ xanh
Ngắm nhìn cảnh vật chung quanh
Cỏ cây hoa lá âm thầm sinh sôi
Qua rồi một giấc chiêm bao
Không hư không ảo không phiền không đau
Bây giờ hiện tại là đây
Nhịp nhàng hơi thở trở về tự tâm.

Writer’s Notes
This poem was conceived back in late summer of 2009. Though I cannot recall the exact date, I remember that Sunday afternoon well.

The sun was up and it was not too humid. Light wind breezed by every once in a while, rustling the trees’ leaves.

Bare feet pressed gently on the green sea of grasses carpeted front yard.


Sitting under the shade of the Eastern redbud tree, with Kiki by my side nosing up sniffing at the cooling breeze, I simply enjoyed the view of a quiet summer afternoon.

Sunday, October 4, 2009

Kiki

He had waited for mother and I to come back from the retreat in order to see us for one last time before he succumbed to his year long battle with the illness of collapsing airwave and a bad heart.

Letting him goes is not easy, but it is something that we have to do. Yet, happy memories of him remain within us always as we smile at the color changing leaves whenever autumn arrives year after year...

In Loving Memory of Kiki
1993-2009



Goodbye, Kiki! I love you. . .

Tuesday, September 22, 2009

Westward Bound

I’m on the flight to San Diego
Taking the shuttle bus to Escondido


Tôi đi Cali, lên núi tu học. . .

Các bạn của tôi ở nơi quê nhà và ngay cả người thân của tôi ở bên đây thường hay thắc mắc về việc tôi đi Cali, lên núi tu học.

Có những câu hỏi rất dễ thương được đặt ra như: "Mỹ đi tu rồi để ba mẹ lại cho ai?" hoặc "Đi Cali có ghé thăm khu Phước Lộc Thọ chưa? Nghe nói bên bển có quán bún bò Huế gì ngon lắm mà phải hông? Đã ăn thử chưa?"

Mỗi khi bị hỏi như vậy khiến tôi vụng về không biết trả lời hoặc/và bắt đầu câu trả lời như thế nào. Nhưng dần dần thì tôi bắt kịp ý của những người hoang mang và tự mình học chỉnh đổi câu trả lời thành ra dể hiểu hơn. . .

Bằng cách giải thích cho mọi người biết là mình đi đến tu viện để tịnh tâm (hơn là dùng đến chữ "tu" làm người ta sợ không dám đi cùng) và để làm mới lại con người. Còn tu viện là một nơi yên tịnh, tọa lạc trên đồi núi cách biệt với cái ồn ào và náo nhiệt của nơi thị thành. Và không, mình không có đi Cali để du lịch cho nên sẽ không đến tham quan được khu Phước Lộc Thọ hoặc thưởng thức món bún bò Huế.

Ngẫm nghĩ ra, nhiều khi tôi thấy mình nhà quê lắm! Người em bà con ở tận Việt Nam mà còn biết đến được một tiệm phở khá nổi tiếng ở khu downtown chỉ sau một lần qua San Diego công tác. Còn ai hỏi đến tôi thì tôi ú ớ không biết gì hết. Vì khi đến thì chỉ biết đi xe lên tu viện và khi về thì ra sân bay. Đơn giản chỉ có thế thôi.

Nói thì để nói vậy, chớ thật ra thì tôi không có một chút gì luyến tiếc những gì mà mình hoặc/và người ngòai cho rằng là mình đã missing out on. . . Bởi vì đổi lại, tôi đã gặt hái được nhiều lợi lạc trong đời sống tâm linh trong chuyến đi out West lần đầu tiên năm 2007, tham dự khóa tu Tiếng Việt 4 ngày do Sư Ông Thích Nhất Hạnh và Tăng thân Làng Mai hướng dẫn.

Dưới sự dẫn dắt của Sư Ông, quý Thầy và Sư Cô, tôi được có duyên tu học cùng với quý vị Phật tử, Tăng thân gần xa, các cô chú, ông bà người Việt hội tụ về trên đất khách quê người. Và đặc biệt là tôi được biết đến những người bạn trẻ đồng trang lứa cũng như một số em lớn lên ở bên này chia sẻ cùng chung một tâm nguyện.

Tu tập để tỉnh thức. Dùng đèn chánh niệm để soi sáng thân tâm tìm thấy được con đường của bình an, hạnh phúc, giúp làm vơi đi nổi khổ đau và đem lại niềm an vui trước cho chính mình và sau là cho tất cả mọi người chung quanh. Thế giới và vạn vật trở nên tươi đẹp và đáng yêu hơn!

* * *

Mới đó mà hai năm trôi qua, khóa tu mùa Thu lại sắp đến. Trở về Lộc Uyển là trở lại với cái tâm ban đầu. . .

Deer Park! I have arrived or have I just returned home?


Referencing English wording were put together based off (1) an opening line "I’m on the flight to San Francisco" written by Chet Lam for a song from one of his album and most importantly based on (2) an inspiration from Zen Master Thich Nhat Hanh’s teaching/saying: "I have arrived, I am home."

Wednesday, September 16, 2009

Heart Prayer

Tâm Nguyện

Tâm hướng về Tam Bảo
Mỹ đức vững vẹn tòan
Hội tụ từ bi hữu

Literal English Translation version:
My heart taking refuge in the Three Jewels
Keep firm to remain a person of integrity and faith
Nourish compassion for self and for others

Thursday, September 3, 2009

Sunrise Sunset

Dưới ánh nắng chiều tà
Trong ban mai nắng sớm
Bầu trời xanh vời vợi
Mây trắng lượn tung tăng
Chim bay về tổ ấm
Ngập tràn tình yêu thương.

Literal English Translation version:
Under the late afternoon sun
In the morning sunlight
White cloud is floating leisurely, high up on the far away blue sky
Birds are flying back home filled with overflowing love.

Sunday, August 23, 2009

Family

Here is my mother.
That is my father.
[Photo] Dalat 1983 - Three Persons: Father, Mother and I
This is me. And, it’s our family!
Dalat 1983 - Three Persons: Father, Mother and I

As my mother quickly pointed out that my playful act is getting caught in film at the sudden "clack" of the camera’s shutter, my father held on strong to me as I get my hands washed in the water running off from the near by Cam Ly waterfall.

It was 1983, our first trip visiting Dalat, capital of Lam Dong Province in the Vietnam's Central Highlands.

Saturday, July 11, 2009

Love Within

A mother’s love is last forever. . .

Tình mẫu tử là tình thương yêu thiên liêng, cao cả và bất diệt.

Bông hồng đỏ con cài trên áo
Lòng hân hoan có mẹ trong đời

Bông hồng trắng cài trên áo mẹ
Ngoại ra đi để lại nụ cười

Nụ cười trong mắt mẹ
Ngấn lệ ước hoen mi
Niềm vui nào khôn tả
Ngọai đang ở trong ta

Từng phút và từng giờ
Từng lời ru, giọng nói
Từng vòng tay âu yếm
Ấm áp tình yêu thương

Bông hồng đỏ con cài trên áo
Một mai đây dẫu có phai màu

Tim hồng đó truyền dòng máu đỏ
Mẹ thân yêu vẫn mãi tươi cười.

Thursday, June 4, 2009

Gift

Don't be afraid, just have faith.
- says the Lord, our God

Rigid hospital bed. . . the clean smell of fresh linen. . . the usually unfavorable and often funny looking tie back cotton gown. . . pull string plastic bag for putting away change clothes.

For a brief moment, nurses chatting quickly disappeared in the background. . . The tick. . .tick. . .tick. . . sounding from the vital signs monitoring apparatus filled the ward. . . IV drips dropped silently marking their long distance travel.

All, once provoked an uneasy feeling of a dreadful and undesirable place. But, not today. A surprisingly calm sense came running through, being peace and at ease.

More than ever, the joy, hope and happiness were felt at best - right then, in the present, love and being with the loved ones.

DISCLAIMER:
This work is a product of the author’s creativity. Any resemblance in referencing to one’s work is entirely coincidental.


This is LIFE - the gift from God had given to me!
I’m taken it wholeheartedly.
Being given for or taken it all away. . .

Won’t get lost in the noise of this modern life
While one can find peace in silence reflection.

This is the LOVE that I wanna share
Share to all the people out there
Making the world a better place. . .

No more pain, worry or unhappiness that have left in us
As joy, hope and happiness have arrived in every moment.

Writer’s Notes
Those are lines popped up in my head and I have scribbled them down on a piece of guide paper given to me by a nurse at the pre-operative waiting room. I was with my Dad on that day as he was getting ready to have biopsy done at a general community hospital. And the book I brought along to read was Mother Teresa - A Simple Path compiled by Lucinda Vardey.

Monday, May 25, 2009

My Dad's Garden

Morning sunlight shimmering reflected off the night's dew drops holding on strong to the tips of freshly cut blades of emerald green grass. . . Early summer breeze blows gently, carried along the sweet scent of lilacs. . . Colorful annual sundial flowering buds open up toward the sky. . . Ah~ how beautiful and relaxing. . .

Backstory - The Introduction
Instead of creating another blog to help my Dad cataloging his gardening notes, I have decided to "rent out a space" here at 6B Production for the purpose of easy maintaining. Besides, I could make use of some extra blogging entries since I do not blog on a daily basic anyway.

But, hey, I should at least get credit for spending hours of free labor after work and on weekends helping him out with his garden. And trust me! Wait until you get to know my Dad, he is not an easy person to please.

With that being said, my Dad and I are just novice gardeners. We enjoy planting for the fun of it and much appreciation of nature at its best - the sun, the wind, the flowers. . .

At the base of the river birch tree (cây bạch dương đỏ) surrounding with
colorful annual sundial flowers (hoa mười giờ)

Look And You Will Find. . .
Can you spot "a tree face" in the above picture?
(Hint: An elephant uses this to wipe its eye.)

Với cái giá lạnh của miền Đông Bắc Mỹ, hoa mười giờ chỉ có thể khoe sắc trong ba tháng Hè mà thôi. Cho nên, hằng năm, hể trời vừa ấm lên sau khi Xuân sang thì má của Mỹ thường ra thăm chợ hoa ở các siêu thị địa phương hoặc/và nursery (garden center) ở các cửa hàng bán lẻ vật liệu xây dựng để tìm mua hoa mười giờ. Tại sao phải là hoa mười giờ? Đơn giản chỉ là chút nào gợi nhớ một lọai hoa cảnh từng quen thuộc ở Việt Nam.

Saturday, May 23, 2009

My Path

with the hope to inspire someone to follow their dreams
and be the best that they can be!

The Child We Once Were

"Cô ơi, cô bán gì đó cô?"
Hey Miss, what are you selling?

That is what my grandfather used to call out whenever he caught me playing a make-believe game of selling stuff.

It is true that I made a selling out of anything that I could get my hands on. Often, they were my sticky sweet rice breakfast, empty medicine cardboard boxes, and aloe vera succulent plant leaves (stems).

One day, I became the sticky rice lady filling up the empty stomach of my customers. Another day, I was a pharmacist working hard at the medicine counter to take care the well-being of my patients. Some other day, I sliced up aloe stems selling fresh green jello to the passersby.

That was how I enjoyed my breakfast, unknowingly advertised for my aunt's pharmacy house and mischievously shorten the stock of plants in grandfather’s herbal garden.

And when I was not playing alone, I played with my eldest sister and older brother.

We collected discarded wood blocks to put together school building completed with classrooms having tables, chairs and instructor desks.

We were the school students conversing in Elementary English. We were the school teachers giving knowledge lessons to our young. And we were the school janitors keeping the building clean and safe.

And that we had so much fun... becoming whoever we wanted to be and doing things that we truly loved and believed in.

* * *

Have Money Have Face… Is There True Happiness?

People are more likely to ask or they themselves once were being asked: "What do you want to be when you grow up?"

They are also the ones who judge and likely being judged by the way they dress the car or cars they drive, the job title they hold and the family from which they were born into. In the other words, "how much money does one have?" That is what happening in life.

So, a person must often choose between who she or he wants to be and who she or he needs to be.

Instead of recognizing one’s gifting ability, one would immediately starts to look for self-deficiencies and often gets lost trying to accommodate them as true dream and passion are setting aside.

If a deficiency is money, find a way to make a lot of it. If a deficiency is power, attain it at all costs.

Money and power are necessities of life, but they are not necessary everything in life.

Hidden behind the sugar-coating happiness and satisfaction resulting from money and power struggle, jealousy and superiority is the yearning for true happiness.

* * *

Remember Who You Are

It’s not uncommon for the elders in a Vietnamese family to set out three career goals expecting in their children and/or grandchildren to either becoming a doctor, a lawyer or an engineer.

It is not largely because of money and job security. It is more about the filial honor and duty.

In retrospect, I personally feel that it was a blessing for me not being pressured by grandfather or parents to follow a predetermined career path. Though, culturally, I have to admit that they might have actually hoped for such deep down inside.

Growing up, I was motivated to do well to have a better life. Since they were unable provide their children with monetary means for a secure future, the elders only had that to advise for the children’s sake. And it was through education, to learn with all one hundred percent of effort, to embrace challenges wholeheartedly and to be the best that one can be.

I was also taught to be humble and to not allow success to get into my head because there is always someone better. Stay competitive in good term by treating people the way that one wants to be treated. Probably the most important advice is to always remember who I am and where I come from.

Those are, perhaps, values that helped to guide my career path and to build the foundation for my work ethic.

* * *

Doing What You Love To Do

I once thought about becoming an airliner’s agent working at the ticketing counter simply for job security because people always have a need to fly.

My thinking was simple then. Little I know at the time that one day services like online reservation and check-in are being offered by every major airliner.

I also thought of becoming a math teacher since studying math was what I feel comfortable in doing letting alone the fact that English is my second language and that I’m scared to death of public speaking.

By college, I made the decision to major in Computer Science, a totally unfamiliar field which I thought to give it a try. Computing was new to me and it raised my curiosity.

Back in Viet Nam, I only heard about computer from a friend who took a computer typing class outside of school. Not until I came to America and received the schooling here that I actually worked on one.

As much as I enjoyed typing classes in high school, I didn’t have a pleasant memory working on a computer initially. I once lost an entire electronic copy of my term paper over the network and had to stay after school, spending hours, retyping the whole thing all over again. But, that didn’t discourage me.

The moment I saw the line "Hello, world!" printed out on the computer screen as a result from my very first C++ programming language program, I was determined to pursue my study in computing technology.

Since, that feeling never fades. Though, it does come with a bit of frustration sometimes. Nevertheless, it is rewarded as I recall walking around campus, from one academic building to the next, helping with Network and support of computer base systems for the university staffs and faculty members in those good old college days.

As I’m now making a living out of what I have learned and continue to learn, I enjoy what I'm doing.

Sitting in front of a computer for eight or more hours a day might not seemed like a decorated working day. However, it does have the equivalent of fun and excitement like any other jobs. I’m happy of the services that I’m taking part providing, to make an impact in making someone’s job easier.~

Thursday, April 2, 2009

The Bell

Tiếng chuông từ nhà Chúa
Thánh thót tiếng ngân nga
Hồi tâm con dừng lại
Về với Chúa hôm nay!

Literal English Translation version:
Tolling bell sounding from the house of God
Ah, how beautiful it sounds
Triggers awakening of one’s soul
Come! Let us go back to God’s house.

Friday, March 27, 2009

Untitled

Liễu buông mành liễu rũ
Hồ tĩnh lặng như gương
Vầng trăng vàng nhật khuyết
Thỏang nhẹ gió lung lay

Literal English Translation version:
Weeping willow hanging over a nearby lake
The water surface is still like a mirror
Reflecting the yellow moon from above
Gently, a wind blows by.

Monday, January 19, 2009

Lost In Transliteration

[Intro] | Life Began In Saigon City [Previous] |
[Next] |

NGUYÊN QUÁN: QUẢNG ĐÔNG - TRUNG QUỐC

[stating the Guangdong (廣東) province of Greater China (中國) as the country of origin]

It was a line of engraving on my grand-uncle's tombstone that inspired me to take a closer look into our family history.

Where it started...with a name

Grand-uncle, Tao Vien (Tào Viễn), was born Tao Cuu (Tào Cửu), to a younger brother of great-grandmother whose name is Tao Su (Tào Sự). Whereas grand-father, Thoi Hon (Thôi Hơn), was born Thai Hung (Thái Hưng 蔡興) to great-grandfather named Thai Nhat (Thái Nhật 蔡日).

Thời Thôi Thái - A common case of "off" transliteration


The Thai [蔡] (Vietnamese National script Quốc ngữ: Thái, Cantonese Chinese romanization: Choi) surname is pronounced as Choi or in variations of Tsai, Tsoi or Tsui.

One could have guessed, things would get lost; especially, in the process of mapping the sounding of word in one language to the equivalent scripting of the same word in another language. And that our family name was not among the avoidable ones!

As a result, the Thai surname was transliterated and registered as Thoi (in Vietnamese Thôi instead of Thái).

Yet in spite of the transliteration spelling mistake, we take pride in our special family name and come to accept the writing in both ways, Thoi or Thai.

But what has cracked us up the most was the way a nurse at the Cho Ray (Chợ Rẫy) Hospital calling out our last name as "Thời." Even though we were at the hospital for physical checkup in fulfilling the requirement of medical examination for immigration to the States decades ago, we often recall the event every one and a while as it is a part of our history behind the name.

[Intro] | Life Began In Saigon City [Previous] |
[Next] |

Sunday, January 11, 2009

Life Began In Saigon City

[Intro] | Starting Anew [Previous] |
Lost In Transliteration [Next]

On a business trip to the Saigon’s Chinatown District of Cho Lon, grandfather was introduced by a friend to meet up with a Singaporean businessman named Sai Tung, who owned block after block of real estates in the Chinatown District which he rented out to various shop owners.

At the time, Mr. Sai Tung was interested in hiring someone to take over the job of collecting monthly rents and running his daily errands. Convinced by grandfather’s fluency in both Vietnamese and Cantonese, he immediately offered grandfather the job. Taking on the job meant that grandfather had to move his family to Saigon and Mr. Sai Tung had agreed to let grandfather and his family living in the two stories house, number 31 on Nguyen Cong Tru Street, located in the Saigon’s District 1. By day, it was Mr. Sai Tung’s office. By night, it became home for the Thai family.

And this time around, it was grandfather leading his family adjusting to the new life in the city.

[Intro] | Starting Anew [Previous] |
Lost In Transliteration [Next]

Starting Anew

Intro: Long Distance Travelers [Previous] |
Life Began In Saigon City [Next]

Came to settle in the Mekong Delta region of southern Viet Nam, great grandparents were determined to make it in Ba Dua, a town of Cai Lay district in the Tien Giang province.

After taken on a job at the local meat processor, great grandfather found a means to support his family of a wife, two children and a younger brother-in-law. Together, the small family managed to adjust to the new life in unfamiliar surroundings of people, places and culture that were quite different from the southern China coastal province of Guangdong, where the family was originally from.

With the birth of grandfather, Ba Dua was no longer just a town to live and make a living. It became the place one would long for whenever s/he is far way.

Intro: Long Distance Travelers [Previous] |
Life Began In Saigon City [Next]

Long Distance Travelers

[Next] | Starting Anew

Though it is cliché, one cannot help to say "life is a journey." Whether the journey is considered as changes in physical location or to be comprised of living events, what matters most to life travelers is the ability to immerse in the culture of a place and how they would interact, endure, overcome and live out their life.

Since family stories tended to be told often without a specific date and time, the actual beginning of a family history is usually unknown. As for our family history, there is no difference. There are stories about ordinary people, like many others, who had traveled through life and I’m just a representation of their continuation.

Documented here is a collection of stories resulting from my ongoing research in preservation of family history for members of the younger generation - nieces and nephews - to carry it forward.

Starting Anew
...in Ba Dua, a town of Cai Lay district in the Tien Giang province

Life Began in Saigon City
Number 31 on Nguyen Cong Tru Street

Lost In Transliteration
Guangdong, China


To be continued...


[Next] | Starting Anew
PLEASE RESPECT ONE'S WORK BY CITING THE ORIGINAL SOURCE.