Sunday, November 22, 2009

A Sister with No Name

Một Sư Cô Chưa Từng Được Biết Tên
The Back of the Buddha [Previous]
Headlights at Night [Next]

Lúc bấy giờ chỉ mới có khỏang hơn 4 giờ rưỡi mà cái hẹn với công ty xe búyt là từ khỏang 5 giờ đến 5 giờ 15 phút thì bác tài xế mới đến rước.

Trong lúc đứng chờ thì tôi nghe có tiếng động nhẹ ở đằng sau. Khi nhìn lại thì thấy một Sư Cô bước ra từ cánh cửa phòng sau chổ má tôi ngồi. Và theo lời má tôi kể lại thì Sư Cô ngồi xuống hỏi thăm: "Bác ngồi đây có lạnh không?"

Từ xa nhìn thấy Sư Cô thì tôi chỉ biết cung kính chấp tay búp sen lại cuối đầu chào. Một phần là vì mắc cở và phần khác thì không dám đi lại làm phiền Sư Cô.

Sau đó thì tôi thấy Sư Cô khuất sau cánh cửa, trở lại phòng. Cũng vào lúc ấy, có một vài Sư Cô đang đi xuống các bậc thang từ khu ni xá và đi về phía phòng giặt. Không gian vẫn yên tịnh.

Một lát sau, có tiếng động tịnh nhỏ từ phía má tôi ngồi, tôi quay lại thì thấy Sư Cô hồi nãy. Trên tay của Sư Cô bưng hai tách trà. Một lần nữa tôi chấp tay cuối đầu chào Sư Cô từ xa. Cho rằng Sư Cô đem trà nóng ra để Sư Cô dùng chung với má tôi, tôi tiếp tục đứng yên ngay tại chổ cũ. Nhưng má tôi gọi nhỏ cái tên quen thuộc thường gọi tôi ở nhà và ra hiệu bằng cách quắc tay kêu tôi đi lại. Sau khi đi đến thì Sư Cô đưa cho tôi một tách trà. Tôi lấy làm ngạc nhiên, trân trọng và cảm kính.

Sư Cô hỏi: “Em có kêu xe chưa?”

Tôi trả lời: “Dạ, có! Nhưng bây giờ thì chưa đến giờ. Bác tài xế có xin trể thêm khỏang 15 phút. Con có đem theo điện thoại di động.”

Nghe vậy, Sư Cô góp ý thêm: “Vậy em có bật điện thoại lên chưa?”

Tôi đáp lời Sư Cô: “Dạ, con mới bật điện thọai lên sáng nay. Con cài đặt ở dạng để cho nó rung khi có ai gọi lại. Chắc có gì thì hãng xe họ sẽ gọi.”

Sau cuộc trao đổi nhỏ đó Sư Cô trở về phòng để cho má con tôi tự nhiên dùng trà.

Ngồi cạnh bên má tôi, tôi tập cầm tách trà với cả hai bàn tay chấp lại như tôi thường thấy Sư Ông trong các buổi pháp thọai hoặc/và Sư Cô Chân Không trong các buổi thuyết trình thường hay dùng trà.

Nước trà không đắng lắm như tôi thường nghĩ. Nước trà nóng vừa đủ làm ấm bụng lúc sớm mai về. Tôi uống từng hốp một để thưởng thức hết được cái hương vị của trà, của tình thương, của tình người đối với người qua một cử chỉ rất đơn giản, không cầu kỳ. Người cho gởi cho người nhận biết là "Tôi đang nghĩ đến bạn. Tôi quan tâm đến bạn."

Chốc sau thì Sư Cô trở ra, lần này hình như Sư Cô có dự định đi đâu đó, công phu sáng chẳng hạn. Tôi đưa gởi lại Sư Cô hai tách trà không vì không biết phải để nó ở đâu.

Sư Cô hỏi thăm hai má con tôi có đem theo đồ ăn sáng gì không? Má và tôi kể rằng bửa sáng qua có lấy thêm mấy phần bánh mì sanwich trét bơ đậu phụng và mứt dâu (peanut butter and jelly sandwiches) để dành cho sáng nay. Rồi Sư Cô lại hỏi tiếp là có đem theo trái cây không? Mắc cỡ, tôi kể tiếp với Sư Cô là tôi có chừa trái lê (pear) mà hôm leo núi quý Thầy và quý Cô có bỏ trong túi đồ ăn cho mỗi đại chúng làm cho Sư Cô phải bật cười. Nụ cười của Sư Cô thật hiền hậu và giàu tình thương.

Mới gặp đó, Sư Cô không ngần ngại mà lại còn quan tâm chu đáo cho hai má con tôi. Thiệt thương Sư Cô quá đi!
The Back of the Buddha [Previous]
Headlights at Night [Next]

No comments:

Post a Comment

PLEASE RESPECT ONE'S WORK BY CITING THE ORIGINAL SOURCE.