Sunday, November 22, 2009

Our Animal Friends at Deer Park

Động Vật "Dễ Thương" ở Lộc Uyển
Down the Mountain Road [Previous] |
The Back of the Buddha [Next]

Năm đầu về Lộc Uyển, tôi không có tận mắt thấy một con rắn nào. Chỉ có nghe qua có một người bác thấy thôi. Nhưng, năm nay một mình tôi đã hai lần thấy rắn.

Một lần vào lúc thiền hành đi về thiền đường ở xóm Trong Sáng của quý Cô để tham dự pháp đàm. Trong chớp mắt, chú rắn con màu đen vụt sàng qua đường rất nhanh. Còn lần kia thì vào lúc đi xuống bậc thang nối từ nhà ăn của quý Thầy xuống thiền đường Thái Bình Dương để nghe pháp thọai của Sư Ông. Chú rắn này có vẻ chậm rãi hơn. Tôi phải dừng lại, làm tắt nghẽn giao thông cho cả một đòan người đi sau, để chờ cho chú len lỏi vào khe đá và mất hút dưới thềm bậc thang rồi mới (dám) đi tiếp.

Dù tim không có đập mạnh như trước đây hể mà nghe đến "rắn," nhưng nói không sợ cũng không đúng. Với lại tối qua, sau khi đi dùng cơm chiều về, bác gái ở chung phòng có kể lại là trên đường về bác còn thấy một chú. Cho nên sáng nay, khi tôi thiền hành xuống núi, không khỏi ráng nhìn xem coi có chú nào lên "tập thể dục sáng," đi thong dong trên đường dốc một hoặc hai mình gì không? Đồng thời, tôi cũng tự nhủ với mình rằng Sư Ông có nói qua, (quán rằng) con rắn chỉ là sợi dây, không có gì phải sợ!

Thiệt ra thì mấy chú có làm phiền gì ai đâu? Mỗi lần có khóa tu, thiền sinh về rất đông, cả mấy trăm người. Mấy chú đều lặng lẽ tránh đi nhường chổ lại thiền sinh sinh họat nữa mà! Nhưng cũng nên hiểu dùm cho mấy chú là vì thời tiết nóng quá nên mấy chú “lên chơi và hóng gió” chút xíu vậy thôi.

Nhớ bửa nọ, trong lúc Thầy Pháp Niệm làm lễ truyền 14 giới Tiếp Hiển cho các vị xin thọ giới, đại chúng nghe tiếng vang của các con coyotes (sói đồng) gọi nhau rất là lạ tai. Trong vài giây ban đầu tôi còn cho rằng đó là tiếng của mấy em nhỏ vui chơi ở bên ngòai thiền đường. Nhưng rồi sực nhớ đến mấy con coyotes và chợt hiểu ra cái âm thanh là lạ đó.

Cũng như mấy chú rắn, các cậu coyotes cũng không có thường đến gần thiền sinh để “thăm hỏi” gì nhiều. Chắc mấy cậu ấy "mắc cở," chỉ thích đứng ở đằng xa nhìn lại thôi. Và đặc biệt là đêm đó mấy cậu kêu nhau như vậy thì cũng để chúc mừng cho các vị bồ tát thọ giới như lời Sư Cô Chân Không có giảng giải qua.
Down the Mountain Road [Previous] |
The Back of the Buddha [Next]

No comments:

Post a Comment

PLEASE RESPECT ONE'S WORK BY CITING THE ORIGINAL SOURCE.